Bạn là DECer và bạn đang chán học

 
 
Bài viết được chia sẻ từ một học viên đang theo học ở DEC.
 
 
CẢNH BÁO: Bài viết không hướng tới các đối tượng thuộc các trường hợp sau:Chỉ coi việc học hành ở DEC như một cách giải trí, học cho vui.
 
Bạn có thể biết mình có thuộc trường hợp này không bằng cách trả lời các câu hỏi sau:
 
1) Bạn dành bao nhiêu thời gian cho việc học hành ở DEC?
 
A. Tôi dành toàn thời gian trong ngày.
B. Tôi đang làm một công việc part time/ full time vì tôi cần duy trì các chi phí cho học tập và sinh hoạt, tôi đăng kí học theo ca và hầu như tôi chẳng bỏ lỡ buổi học nào.
C. Tôi đang là học sinh/sinh viên, các khóa học ở DEC không phải là ưu tiên số 1 của tôi, tôi chỉ đi học khi không quá bận.
D. Tôi chỉ đi học khi nào tôi rảnh/có hứng.
 
2) Bạn thường nghỉ học vì lý do gì?
 
A. Ốm không thể đi học, gia đình có công chuyện lớn. Tôi thông báo và xin phép giáo viên trước khi nghỉ học.
B. Tôi đi công tác/ tôi bận thi cử. Tôi thông báo và xin phép giáo viên trước khi nghỉ học.
C. Tôi có hẹn tụ tập với bạn bè.
D. Trời mưa quá/ nắng quá. 
 
3) Mục tiêu của việc học tập là gì?
 
A. Tôi đam mê thời trang và tôi muốn làm việc trong lĩnh vực này.
B. Tôi thích thời trang và tôi nghĩ có khả năng tôi sẽ làm việc trong lĩnh vực này.
C. Tôi thích up bài vẽ, ảnh những váy/đầm kute “made by me” khoe với bạn bè facebook. Những lời khen ngợi làm tôi thấy vui.
D. Tôi cũng chẳng biết tôi đi học để làm gì. 
 
Nếu hai trong ba câu trả lời là C hoặc D, Tôi nghĩ bài viết này không dành cho bạn. Bạn không nên tiếp tục theo dõi để tránh lãng phí thời gian. Tôi phải thành thật là bài viết quá dài và cũng thú thật là chẳng có gì vui cả. 
--------------------------------------------------------------------------------------------
 
nhat-ky-hoc-cua-mot-DECer 3_zpsjxuwd2aa.jpg
 
“BUÔNG” 
 
Đầu tháng Tư năm nay, tôi đã đưa ra quyết định dứt khoát từ bỏ công việc nhàm chán của mình để đến với DEC. Nhớ lại ngày đầu tiên sau khi nghỉ việc, tôi mang một tâm trạng hết sức phấn khích ra đường, tôi nhảy chân sáo bước vào DEC, đầy niềm vui, hi vọng, đầy hả hê. 
 
Vậy mà….chỉ sau 20 ngày ở DEC, tôi không thể kìm nén những nỗi chán chường và bế tắc của mình về việc học hành đến nỗi phải tìm cuốn nhật ký để “tự sự”. Ngày 28/04, tôi còn nhớ đó là ngày thứ Năm dài đằng đẵng với việc cả ngày vẽ đi vẽ lại một mẫu mà không qua nổi bài, đến cuối buổi thì tôi nói với cô giáo về việc tôi muốn nghỉ học ở đây […]
 
Đã đến lúc chúng ta phải nhìn nhận một điều rằng “Con đường mà chúng ta đang đi thật chẳng dễ dàng gì”. Và mặc dù lối vào con đường mang tên “THÀNH CÔNG” luôn trồng một tấm biển cảnh báo hình tam giác đều, viền đỏ, nền vàng, chữ đen “KHỐC LIỆT” thì 100% chúng ta khi mới bắt đầu, vẫn đều không thể tưởng tượng nổi Khốc Liệt thật sự là như thế nào, Thành công, muốn có được phải trả giá bao nhiêu.Một người chỉ mới vừa bước vào con đường chông gai ấy không lâu không thể nói về sự Khốc Liệt thật sự là như thế nào. Một người chưa thành công, không thể trả lời câu hỏi Thành công phải trả giá những gì. Đúng vậy, Tôi bây giờ, không thể nói về những điều đó. […] 
 
Quay lại câu chuyện đang dở, tôi không dám nghĩ quyết định “nghỉ học” của mình là đúng cho đến khi tôi có may mắn ngồi nói chuyện với một trong những Người Thủ lĩnh tuyệt vời của DEC. Người luôn nhắc nhở tôi Hãy lắng nghe cảm xúc của chính mình, hãy biết khi nào cần nắm, khi nào nên buông. Miễn là, đừng bao giờ từ bỏ. Khi mà tôi cảm thấy quá đỗi chán nản, không thể nuốt trôi các bài học ở đây, lời khuyên mà tôi nhận được là “BUÔNG”. Hãy dừng lại một chút, tôi nghĩ “BUÔNG” là một khái niệm mà chúng ta nên làm rõ. Hãy xem xét tình huống sau:Cô gái và chàng trai yêu nhau được 2 năm. Họ yêu nhau. Thời gian gần đây cô gái cảm thấy bế tắc trong mối quan hệ của mình, không tìm thấy niềm vui, thay vào đó là cảm giác chán ngán, một cách khó hình dung. Mỗi khi tự hỏi bản thân rằng mình có còn yêu anh không, cô đều không do dự 1 giây nào mà trả lời rằng “ Đương nhiên rồi, mình yêu anh ấy”. Thế nhưng, cảm giác chán nản, cũng là điều cô không thể phủ nhận. Một hôm, cô lấy hết can đảm nói chuyện này với chàng trai, cố gắng làm cho anh ấy hiểu cảm giác của mình, cô nói “ Em yêu anh, nhưng em nghe thấy điều gì đó trong lòng nói rằng em đang cảm thấy chán nản và bế tắc trong mối quan hệ của mình. Anh à, BUÔNG tay em đi. Tạm BUÔNG tay thôi anh, em cần thời gian để… để restart lại bản thân”. Chàng trai ngay lập tức hiểu rằng cô gái không còn yêu chàng trai, và những gì cô nói chẳng qua là cách nói vòng vo cho lời đề nghị chia tay. Hết sức tức giận, chàng trai cứ nhất quyết đòi hỏi bằng được lý do. Cô gái chẳng thể đưa ra lý do nào rõ ràng mà chỉ cố diễn tả cảm xúc của mình. Chàng trai không đồng ý “chia tay”, còn cô gái mệt mỏi với việc giải thích. Họ tiếp tục những tin nhắn, cuộc gọi, cuộc gặp gỡ như trước đây, nhưng cảm xúc, thì không còn như trước đây. Vì yêu cô rất nhiều, nên chàng trai không chịu buông, nhưng càng nắm chặt, mối quan hệ của họ càng rơi vào bế tắc, chật chội đến ngạt thở. Sau nhiều lần “BUÔNG” không thành, quá mệt mỏi với việc giải thích, bất lực trong việc làm cho chàng trai hiểu cảm xúc của mình, cô gái quyết định nói lời “chia tay”./.
Họ đã không chịu BUÔNG, cuối cùng thì họ BỎ.
 
Đối với tôi, việc nghỉ học một thời gian ở lớp “Vẽ diễn họa thời trang” là thứ tôi được dạy để duy trì tình yêu bền bỉ và dài lâu với công việc này. Thế nên, nếu bạn cũng đang đối mặt với cảm giác chán nản như vậy, thử cân nhắc việc “BUÔNG” một thời gian mà xem. 
 
Có vẻ như tôi vừa dúi vào tay bạn một viên thuốc mà không hề kèm theo Hướng dẫn sử dụng. Việc dùng thuốc không đúng liều hoặc không đọc kỹ hướng dẫn sử dụng có thể gây ra những tác dụng không mong muốn, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Bởi vậy, nếu bạn có ý định dùng đến liều thuốc đó, đọc kỹ những lưu ý sau đây:
 
- Chỉ dùng thuốc trong trường hợp cần thiết, tránh tình trạng nhờn thuốc;
- Tùy thuộc mức độ nặng nhẹ mà cân nhắc “Liều lượng”. Tôi khuyên các bạn nên hỏi ý kiến Thầy Cô, thời gian nghỉ từ 1÷2 ngày cho đến 1÷2 tuần có thể được chấp nhận;
 
 
Tôi đưa ra một khoảng an toàn khá rộng. Tôi gọi đó là “khoảng an toàn”. Hãy nhớ đến một hiện tượng vật lý bạn biết quá rõ : “Khi bị kéo dãn, sợi dây cao su có khả năng quay trở lại trạng thái ban đầu. Khi bị kéo căng quá giới hạn đàn hồi, sợi dây cao su không còn khả năng quay trở lại trạng thái ban đầu được nữa”. Tương tự như vậy, nếu bạn cứ liên tục trì hoãn việc quay trở lại học tập vì những lý do như về quê, tụ tập bạn bè, shopping, du lịch… Việc quay trở lại bắt đầu khó khăn vì bạn sẽ phát hiện mình có khả năng đẻ ra ngày càng nhiều, đa dạng và phong phú những lý do để trì hoãn!
 
Việc nghe được cảm giác “thèm học” đang quay trở lại là điều vô cùng quan trọng. Lắng nghe và cảm nhận là hai điều không ai có thể làm giúp bạn, bạn phải tự đi mà làm lấy! Muốn nghe được cảm giác “thèm học” quay trở lại khi nào, bạn phải nghĩ về nó mỗi ngày. Bạn có thể không đụng đến bút chì, cục tẩy, kéo, vải…trong suốt 2 tuần, nhưng bạn không thể ngừng suy nghĩ về “thứ mình đang làm” một ngày nào cả, bạn phải nghĩ về nó mỗi ngày! Tình yêu, về cơ bản là giống nhau ở chỗ bạn không thể ngừng suy nghĩ về đối phương. Nếu đang yêu ai đó mà chợt nhận ra mình chẳng nghĩ tí gì đến anh ta/cô ta trong hẳn 1 ngày giời, thì thôi rồi!, tôi khẳng định: “Đấy KHÔNG PHẢI là YÊU”. Đối với những bạn luôn thường trực những trăn trở, suy nghĩ về làm thời trang, về việc học hành ở DEC, cụm từ “thứ mình đang làm” được in nghiêng mà tôi nhắc đến ở trên xin được thay thế bằng từ “ĐAM MÊ” để phù hợp với các bạn. Chúc mừng các bạn!
Bây giờ, nếu bạn đang nghĩ về việc cần nghỉ học một thời gian, suy nghĩ tiếp theo nảy ra trong đầu bạn hẳn sẽ là “Mình sẽ làm cái quái gì trong khoảng thời gian đó được cơ chứ?”, phải không?
 
nhat-ky-hoc-cua-mot-DECer 2_zpsc44cebq5.jpg
 
 
Tôi muốn nói riêng với bạn H, anh M, chị T…rằng tôi hiểu cảm giác sốt ruột của họ, bởi tôi cũng như vậy, tôi sót ruột nhìn thời gian cứ trôi đi quá nhanh mà bản thân chẳng nhiều kiến thức hơn, chẳng nhiều tiền hơn, cũng chẳng giúp đỡ người khác được nhiều. Tôi không cố gắng để miêu tả cảm giác đó là như thế nào, bởi những người từng trải nghiệm, những người có ý thức về “thời gian” sẽ hiểu. Nếu bạn chẳng thể hiểu những điều tôi vừa nói, hoặc bạn vẫn nghĩ mình có nhiều thời gian, tôi khuyên bạn tìm thứ gì đó thú vị hơn để đọc thay vì bài viết này, nó dường như đã quá dài.
 
“CHẾT ĐUỐI VỚ ĐƯỢC CỌC”
 
Tôi tìm đến “Quân sư” để hỏi về việc tôi có thể chuyển môn học khác trong thời gian nghỉ Vẽ tay không?. Môn học vẽ tay là nền tảng và là điều kiện tiên quyết để học vẽ máy ở DEC. Thông thường, bạn phải học theo trình tự từ vẽ tay, vẽ màu, vẽ máy đến vẽ máy nâng cao để hoàn thành khóa học Diễn họa thời trang. Tôi phải nhờ đến Quân sư thuyết phục cô giáo đồng ý cho tôi học vẽ máy trong khoảng thời gian tôi nghỉ môn vẽ tay. Thật ra, tôi thấy chúng ta hoàn hoàn có thể “đổi gió” bằng cách đó, bởi các bài học đầu tiên của môn vẽ máy chủ yếu là làm quen với phần mềm đồ họa và giới thiệu các công cụ đồ họa. Tự nhiên tôi lại thắc mắc “Tại sao DEC lại tách rời các học phần của môn học Diễn họa thời trang như vậy? Bạn không nhất thiết phải đóng tiền cả khóa học, mà có thể đóng học phí cho một học phần Vẽ tay”. Học phí trung bình cho mỗi hợp phần khoảng 4.000.000 VNĐ, tôi nhớ không nhầm là như vậy. Việc tách riêng các học phần có lẽ do những người thuộc Cơ quan đầu não của DEC muốn nhiều người hơn có được cơ hội và khả năng tham gia học ở đây, đối với những bạn mà điều kiện kinh tế khó khăn, khoản tiền 16.000.000 VNĐ/1 lần thu có vẻ như quá lớn. Tôi không rõ, nhưng lý do duy nhất tôi nghĩ được là như vậy. Nhưng đối với các bạn hiện tại chỉ đăng kí khóa học Vẽ tay, thì giải pháp tôi đưa ra ở trên dường như là Vô nghĩa bởi các bạn không có môn học lựa chọn nào khác. 
 
Khi tôi viết được một nửa bài viết này, một loạt câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu, tôi băn khoăn: Đối với các bạn lựa chọn Phương thức học toàn thời gian trong ngày cho một môn học Vẽ tay/Cắt may, “Liệu bạn có khả năng tập trung 100% trong cả 6 tiếng ban ngày + 2,5 tiếng buổi tối ? Năng suất mà bạn thu được thực tế là bao nhiều % ?. Và học như vậy có thật sự hiệu quả không? Thời gian bị lãng phí là bao nhiêu % ?. Những câu hỏi nửa làm tôi ngứa ngáy, nửa làm tôi tò mò, tôi quyết định ném bản thảo của mình vào một chỗ. Vài ngày sau đó, tôi tranh thủ thời gian và không bỏ lỡ mọi cơ hội được tán phét với mọi người ở lớp học, để tìm câu trả lời. 
 
Kết quả là:
 
+/ 100% học viên trả lời rằng họ không thể tập trung hoàn toàn trong 8,5 giờ đồng hồ.
+/ Có nhiều lúc các bạn học viên cảm thấy “càng vẽ càng xấu”, “càng học càng tụt lùi” 
+/ Và mặc dù không có câu trả lời chính xác cho câu hỏi “ Bao nhiêu thời gian bị lãng phí” thì 100% các bạn được hỏi đều thừa nhận rằng họ đã lãng phí rất nhiều thời gian.
 
Và thật sự là trong khi kết quả thu được chẳng đáng để vui chút nào, việc tìm thấy câu trả lời dường như lại khiến tôi vui mừng quá thể như trong cảnh tượng một người đàn ông nhảy ra khỏi bồn tắm, trần chuồng chạy ra đường sau khi vừa phát hiện ra định luật Ác-si-mét. Hiện tại, tôi học đồng thời cắt may, vẽ tay và vẽ máy. Tôi xem vẽ tay là một cách giải trí giữa những buổi cắt may rất nặng về kiến thức, vẽ máy lại là một cách giải trí tuyệt vời khác nếu mà chán vẽ tay. Các môn học quay vòng và đan xen, và tôi chợt nhận ra nó lấp gần như kín trục thời gian trong ngày của tôi. Những buổi học tập trung khiến tôi không mảy may nghĩ gì đến và để mặc anh bạn AI SỜ PHÔN “như hình với bóng của mình” ngồi im ở một xó xỉnh nào đó. Tôi khẳng định việc học song song vài môn học đem lại hiệu quả lớn gấp nhiều lần việc bạn chỉ chăm chăm cắm đầu vào một môn. Đừng chỉ đăm đăm nhìn một thứ. Hãy đứng ra xa để có thể nhìn mọi thứ xung quanh rộng hơn, bao quát hơn! Hẳn bạn sẽ thấy một bức tranh nhiều màu sắc và đầy thú vị!
 
Cuối cùng, sau tất cả những cố gắng để đưa ra được ít nhất một giải pháp giải quyết tận gốc vấn đề, tôi hài lòng với việc kết thúc bài viết của mình ở đây. Đối với các bạn cảm thấy khó chịu/không hài lòng về việc tôi liên tục nói “Bài viết không dành cho bạn” HOẶC“Bạn không nên theo dõi nữa”,… tôi rất mong các bạn hiểu Tôi không cố gắng để bài viết làm hài lòng tất cả mọi người, tôi đang chỉ tập trung với những người cảm thấy bài viết là điều họ cần, tôi hạnh phúc với việc có thể chia sẻ và đồng cảm được với những người xung quanh mình, hiểu được những khó khăn mà họ gặp phải, san sẻ với họ “sự giúp đỡ” mà tôi may mắn nhận được. 
 
Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã theo dõi đến những dòng cuối cùng, thân mến!
 
Cuối cùng, Cảm ơn DEC, thương, yêu!
 
P/s: Cuối cùng, :)))) thật ra không phải là cuối cùng nếu câu chuyện của bạn cũng có thể là một giải pháp giúp những người khác vượt qua hoàn cảnh khó khăn của họ. Hãy chia sẻ đi chứ =)))