Cuộc sống mình thay đổi thế nào sau khi học tại DEC

Việc thay đổi một công việc mới, một môi trường mới chắc chắn sẽ mang lại những thay đổi trong cuộc sống và nhận thức của chúng ta.
 
Tôi đã có thời gian suy nghĩ và tìm hiểu rất lâu về việc bắt đầu từ đâu và học ở đâu thì tốt. Tìm kiếm rất nhiều suy xét trung tâm nọ trung tâm kia, băn khoăn, phân vân, so sánh thời gian học, lộ trình học, chi phí học. Không hiểu kiểu gì, giác quan thứ sáu 6 mách bảo mình đến DEC. Trong lộ trình, vẽ diễn hoạ là bước đầu tiên. “Thôi thì học vẽ trước đi xem có hợp không thì tiếp tục”.
 
Lúc đến thì khúc mắc duy nhất là thời gian học. Mình nghĩ đơn giản là ở những trung tâm khác dạy học theo số buổi nhất định, khoảng mấy chục buổi thôi, còn ở DEC thì tận 200 buổi lận. Chi phí chênh không cao mà được học lâu dư lày thì hời rồi. Nên là chốt luôn, lúc đó là dốc hết tiền tiết kiệm luôn ý.
 
Đây là lý do mình đến DEC đó, một cái lựa chọn không hề cảm tính.
 
BàiĐánhBóng
 
Tôi nhớ chính xác ngày tôi bắt đầu đến DEC học là ngày 1-10-2020. Thời điểm đó tôi đang ở một trạng thái vô cùng mông lung, bế tắc, tôi lo lắng liệu sự lựa chọn của mình có đúng không, liệu mình có thể làm được không, mình không biết một chút gì về cái ngành công nghiệp này cả, liệu mình có thể đi đến cuối cùng không,….
 
Có những lúc ngồi vẽ nản thực sự, vẽ đi vẽ lại một dáng đến cả chục lần chưa qua. Có bạn sẽ “ bỏ đi vẽ dáng khác”, có bạn cố chấp vẽ bằng được mới thôi. Mình ngồi ở cái nhóm cố chấp đấy! Có bạn hỏi mình “ Sao đang đánh bóng lại chuyển về vẽ dáng rồi?”, thì là mình thấy mình rất yếu khi phân tích khối người chuyển động.
 
Sau này làm việc có khi không cần dáng cầu kì gì đâu, cơ mà chị giáo nói nắm chắc, và phân tích khối tốt sẽ linh động hơn, sẽ không bị phụ thuộc vào hình mẫu, thay vì chép chúng ta tự tạo ra dáng mà ta mong muốn.
 
DángChuyểnĐộng
 
NếpVảiTrangPhục
 
ĐánhBóngTảChất
 
Đến bây giờ thì cũng chẳng nhớ rõ là mấy cái 200 rồi, những gì nhận được hơn cả mong đợi luôn! 
 
Trước đây tôi rất khó để trò chuyện cười đùa với người không thân, bắt đầu từ đây tôi thoải mái hơn, chia sẻ nhiều hơn, tôi thật sự vui mỗi khi đến lớp. Đến bây giờ tôi thậm chí còn bắt chuyện và ríu rít cả với những người bạn mới nữa. Thật là không nghĩ mình còn có một cái khía cạnh đó.
 
Hiện tại mình đã bước sang khóa học cắt may rồi. Trước khi may cái chân váy đầu tiên tôi phấn khích lắm, hào hứng lắm, mong chờ cắt vải xong ôm đi may lắm. Nhưng điều gì đến vẫn sẽ đến. Mông lung như một trò đùa, tôi ôm những miếng vải rời rạc đến bàn giáo viên xin chỉ giáo, làm xong một bước tôi lại ôm mớ vải đi hỏi bước tiếp theo. Tôi nhận thấy tất cả đều rất ổn, tuy cũng phải gỡ ra một vài lần nhưng không sao, tôi đã có kinh nghiệm gì đâu, lần sau sẽ tốt thôi. Tôi tự nhủ như vậy để điều hoà nhịp thở, để ổn định chân tâm, để khống chế bản thân sắp bùng cháy mà quăng cái váy đi. Vì sao ư? Vì trầm cảm, may cạp trầm cảm, tra khoá trầm cảm. Gỡ ra rồi may lại, dần dần nó cũng nát bét, trầm cảm. Mấy chị mấy bạn lớp cắt may chắc hiểu được cho cái tâm trạng đau khổ này
 
SảnPhẩmĐầuTiên
 
Tổng kết lại cho tới giờ, thay đổi lớn nhất với tôi là nhận thức. Những câu hỏi của tôi được giải đáp, những tự ti được xoá bỏ, và những ảo tưởng được kéo về hiện thực thực tế. Đến hiện tại, việc đi theo con đường này là thay đổi lớn không nằm trong kế hoạch, và nó thay đổi con người tôi một cách mạnh mẽ và tích cực.Chắc rằng cũng có nhiều bạn giống tôi. Mỗi người một câu chuyện, mỗi người một lý tưởng, nhưng chúng ta chung một con đường. Con đường còn dài, xác định rõ ràng mục tiêu cứ thế đi thôi, vui vẻ tận hưởng nó!
 
ThànhQuả