Bi's Story - Nhật Ký Đi Học Của Bi

 
Lời nói đầu:
 
Hôm trước, có cô em gái cùng lớp tâm sự với tôi về băn khoăn giữa 2 ngã rẽ: Học đại học bình thường - song song với học Thời trang tại trung tâm theo ý bố mẹ, hoặc gạt bỏ hết để theo học Thời trang. Nghe câu chuyện của em mà tôi chợt nghĩ: Đúng là mỗi thời mỗi khác, nhưng quả thực, thời nào người ta cũng có những áp lực của riêng họ. Ngoài kia chắc hẳn có những cô, cậu bé đang bước vào những hoang mang bất tận của ngã rẽ cuộc đời - hay các bạn, các anh, các chị đang đứng trước cán cân giữa nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền,...và theo đuổi đam mê. Điều đó đã truyền cảm hứng cho tôi bắt đầu những câu chữ đầu tiên trong Series [Bi's Story - Nhật Ký Đi Học Của Bi]
 
Với cương vị là một học viên đang theo học tại DEC, bắt đầu theo học Thời trang từ thời điểm có thể gọi là “muộn màng”, tôi quyết định chia sẻ về áp lực của chính bản thân mình. Tôi mong bài viết này sẽ giúp em gái đang bối rối của tôi cảm thấy sự đồng điệu, hoặc có lẽ sẽ tìm được cách mở nút thắt của chính mình cũng nên! Hay không chỉ em tôi, mà những bạn đang đọc những dòng tâm tư này cũng có thể tìm được một nhịp tương đồng giữa những con người có chung niềm đam mê...
 
 
Góc nhìn từ những mảng màu đan xen...
 
Trong mắt tôi, Áp lực và Hạnh phúc tồn tại như những mảng màu sẵn có trong cuộc sống. Có màu tươi sáng, có màu ảm đạm,... Nhưng chúng không tách biệt mà luôn giao thoa, hòa quyện với nhau như một quy luật hiển nhiên - Trong Hạnh phúc luôn luôn tồn tại Áp lực và ngược lại.
Vậy, Áp lực trong mắt bạn có màu gì? Hãy cùng tôi chia sẻ và cảm nhận nhé!
 
 
Màu xám - Cơn giông mùa hạ và áp lực
 
Áplựcmàuxám
 
Trước tiên, nói về bản thân tôi thì ai cũng bảo: “Con này sướng, chỉ có ăn với học, chẳng phải lo cái gì!”. Vậy thì ngay sau đây, các bạn sẽ hiểu được thế nào là Áp lực của một đứa “sướng” như tôi.
 
Đúng 5h30 tan làm, dải mây xám ngoét ở xa xa dãy nhà cao tầng kia đã trực sẵn chờ tôi, rất nhanh sau đó đã tạo thành cơn mưa lớn tầm tã. Từ phía cầu thang, chị Linh - Đồng nghiệp tôi đang lê chầm chậm từng bước thất thểu, nét mặt nặng trịch theo từng nhịp chân mệt mỏi .Cộp, cộp, cộp,... “Không về đi à?” - Chị hất mặt hỏi tôi.
Nốt điếu thuốc rồi về, mưa to quá chị ạ.
Ừ hút đi, tao phải về cho Mun ăn hạt, còn đưa đi Spa tắm nữa
Mun là tên con mèo của chị Linh. Chị tôi có thể bất chấp nắng mưa để chăm con mèo. Tôi cảm thấy đối với chị, nó là nguồn hạnh phúc lớn lao hơn cả công việc này. Vì tuyệt nhiên, cứ buổi sáng mưa to là mẻ không thèm đi làm, mẻ chỉ nhanh nhẹn đúng lúc lao vù vù vào ấn vân tay chấm công, sau đó trở lại ngay với trạng thái lừ đừ như xác sống. Các bạn đọc đến đây có thể đoán ra rồi đấy, mẻ là “ma cũ”, thâm niên hơn tôi hẳn 4 năm, trong khi đó tôi đã làm công việc này được 2 năm rồi!
 
Rít vào họng một hơi dài, tôi lại nhìn mưa và nghĩ ngợi, có khi nào đến tận 4 năm nữa tôi cũng sẽ như chị Linh, làm việc chống đối như một cái xác không hồn. Bởi, chính tôi cũng mắc kẹt trong công việc mang tên “Người làm nghề sáng tạo”, nhưng không được sáng tạo mà luôn bị đóng khuôn theo tư tưởng của người khác. Thực sự tôi cảm thấy trống rỗng trong thứ gọi là Công việc ổn định mà nhiều người mơ ước...
 
Mưa giông vẫn trắng xóa ngập trời. Tôi quyết định gấp lại chiếc áo mưa, mặc cho từng hạt tát vào mặt đau điếng. Không sao, tát cho tỉnh ngộ ra.
 
Ngày mai, tôi quyết định viết đơn nghỉ việc!
 
 
Màu trắng - Bánh bao, sữa tươi và tình thương của ba mẹ
 
Áplựcmàutrắng
 
Lúc này tôi đã lấy chồng, mỗi cuối tuần sẽ dành thời gian về ăn cơm cùng ba mẹ. Nhớ mãi ngày hôm đó, vẫn như thường lệ, ba mua cho tôi chục bánh bao 2 trứng, 5 lít sữa bò nguyên chất mà tôi thích nhất. Trước giờ ba không biểu hiện nhiều, nhưng ba luôn yêu thương tôi bằng cách chiều chuộng, nâng niu rất riêng của mình. Vì thế, những điều mà tôi định nói ra cứ nghẹn lại trong họng, mãi mới cất lên thành lời:
 
- Ba, mẹ, con nghỉ làm rồi, con định theo học ngành thời trang!
Học bao lâu?
Dạ, khoảng 3 năm gì đó…
Mày điên à?!!!
Mẹ đang nấu ăn trong bếp, bỏ mặc nồi thịt kho đã gần cạn, mang theo vẻ mặt giận dữ đứng trước mặt tôi...
Thời trang á? Làm nghề đấy thì chết đói à? Tao muốn bỏ máy khâu với kim chỉ lâu rồi, mà bây giờ mày lại muốn làm thợ may à??
Đâu… con học thời trang mà mẹ, đâu chỉ là thợ may đâu
Thì cũng là may may vá vá còn gì. Tao không cần biết!
Kệ con. Con lớn rồi, con tự quyết định!!!
Mùi thịt xen lẫn mùi nước hàng cháy khét bắt đầu xộc lên, bầu không khí nặng trịch. Tôi tức tối bỏ về.
 
Ba mẹ tôi sinh ra trong thời bao cấp, ba làm cơ khí, mẹ làm thợ may - 2 ngành nghề cơ bản lúc đó và chỉ đơn giản là cần câu miếng cơm, manh áo. Thời bấy giờ, khái niệm về thời trang và nghệ thuật luôn là thứ xa xỉ, không chỉ đối với riêng ba mẹ tôi. Tôi không trách ba mẹ, tôi đau lòng và tự giận chính mình.
 
Bỗng, tiếng gọi giật lại của chồng kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ: “Ông Lân (ba tôi) sinh năm bao nhiêu ấy nhỉ?”
“66, sao thế?”
“Không, hỏi thôi, sinh năm 66 là năm nay 54 tuổi rồi ấy nhỉ”
“Ừ… ủa??? 54 á???”
Tôi giật mình, rút điện thoại ra tính lại cho chắc. Ơ, 54 thật này! Tôi thất thần. Thế mà tôi cứ hồn nhiên nói ra năm sinh của ba mà chẳng hề để ý đến tuổi tác. Ba tôi làm lao động nặng, cơ thể rắn chắc hơn cả thanh niên, trên đầu tuyệt nhiên không có lấy một sợi tóc bạc. Có lẽ vì thế, tôi mặc định luôn rằng ba vẫn còn trẻ chán. Nghĩ đoạn, tôi mới nhớ lại mấy hôm trước, ba tôi cặm cụi uốn thanh xiên thịt nướng thuê cho người ta, ba bảo: “Việc nhẹ nên tao làm kiếm thêm chút”. Tôi chẳng để ý nhiều. Giờ mới hiểu, ba đã không còn trẻ trung để làm nhiều việc nặng nữa rồi… Đứa con gái lớn đầu như tôi giờ vẫn còn mải miết đuổi theo đam mê, chẳng phụ giúp gia đình được tí nào. Tự dưng thấy có lỗi quá… Thèm ăn cơm với ba mẹ quá!!!
 
Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông, đầu dây bên kia vang lên giọng nói khiến tôi mừng húm:
Chúng mày đ** về ăn cơm à? Nguội hết rồi đây!
26 năm sống trên đời, lần đầu tiên tôi thấy tiếng chửi của mẹ thân thương đến thế.
...
Tôi bật khóc nức nở.
Vâng, con về ngay đây!
 
 
Màu hồng - Ngôi nhà xinh xắn và tình yêu của chồng
 
Áp lực màu xám
 
Đó là ngày vợ chồng tôi chuyển tới nhà mới - Một căn trong khu tập thể cũ kỹ giữa lòng Hà Nội. Kiểu nhà này tuy cũ kỹ, nhưng hợp gu cả 2 vợ chồng tôi. Nhưng mỗi đứa lại một kiểu khác nhau, không ai nhường ai. Thế mà sáng hôm sau, hắn lại hớn hở mang về cho tôi chiếc rèm hồng phấn xinh đẹp, đúng màu mà tôi yêu thích. “Màu hường nhẹ nhàng chứ không phải “hường nóng”. Đúng màu mà vợ thích rồi nhá!”. Xúc động vô cùng, cơn ấm ức trong tôi bỗng chốc tan biến hết!
 
Chồng tôi là một người tuyệt vời, hắn không lãng mạn kiểu hoa hoét màu mè, mà luôn biểu hiện tình cảm bằng cách thấu hiểu và ủng hộ mọi quyết định của tôi - Bao gồm cả việc nghỉ làm để theo học Thời trang. Nói là làm, chồng tôi tìm ngay cho mình công việc thứ 2 - làm ban đêm bên cạnh công việc hành chính ban ngày, rồi tìm mọi cách hùn tiền thật nhanh để tôi có chi phí học tập. Mới đầu còn có vẻ ổn, nhưng càng về sau, chồng tôi càng lộ rõ vẻ mệt mỏi, hốc hác, bỗng chốc làm tôi liên tưởng tới dáng vẻ của chị Linh đồng nghiệp. Không, thật sự tôi không muốn chồng tôi trở nên như vậy!!! Từ đó, tôi thường tự dằn vặt mình bằng cách thức cùng lúc, dậy cùng giờ với chồng. Đều đặn hằng ngày pha cafe, gọt trái cây, lắng nghe kỹ từng hơi thở, những cái ngáp mệt nhọc rõ mồn một trong đêm tĩnh lặng.
 
Rất nhanh, chồng tôi đã tinh ý nhận ra điều đó. Hắn lo lắng ra mặt:
Vợ không cần phải lo, anh vẫn chịu được mà.
Không lo không được, hay anh nghỉ bớt 1 việc đi, mình ăn tiêu tiếp kiệm xíu là được mà…
Không sao, không saooo
Thế lỡ sau này em không thành công, lại phụ công anh lo cho em thì sao?
Mặt hắn chuyển sang sắc thái cợt nhả, miệng hát ngân nga:
“Em ơi có bao nhiêu, 60 năm cuộc đờiiiii…..”
“Còn trẻ thì tranh thủ mà làm thứ mình thích thôi em!”
 
Lại một lần nữa, tôi òa khóc như một đứa trẻ!
 
Thật vậy, những mảng màu trong cuộc sống dù mang sắc thái nào thì chúng vẫn thật đẹp và là điều không thể thiếu. Cũng giống như Áp lực là một phần thiết yếu để tạo nên con người bạn. Vì vậy, đừng chối bỏ mà hãy nhìn nó theo một cách tích cực và yêu thương nhất để từ đó có thể vượt qua nó một cách nhẹ nhàng, bạn nhé!